“Đó không phải giọng hát mà là một phép màu” – Giuseppe de Luca
Nhạc trưởng nổi tiếng Tullio Serafin đã từng nói rằng: “Trong đời tôi có 3 ca sĩ kì diệu: Enrico Caruso, Titta Ruffo và Rosa Ponselle”. Giọng nam trung người Ý Titta Ruffo quả thật là một giọng ca kì diệu. Như những người bạn đồng nghiệp Caruso và Ponselle, thành tựu ông đạt được chủ yếu là do ông tự học, dù rằng cũng có thời điểm Ruffo theo học nhạc tại Nhạc viện cũng như với một vài thầy giáo dạy tư. Trong cuốn tự truyện của mình, Ruffo tự ví rằng sự nghiệp của mình như một đường parabol, thăng tiến chóng mặt và cũng tụt dốc nhanh chóng.
Ruffo là một giọng nam trung đặc trưng khỏe khoắn một cách lạ thường. Với âm vực trên 2 quãng 8, ông có thể lên A một cách dễ dàng dù rằng âm khu thấp hơi tối và những nốt trầm bị mờ. Tuy nhiên bù lại, đây là một giọng hát tràn đầy sức mạnh, giàu âm sắc, đanh thép, hùng vĩ và đặc biệt sáng ở âm khu cao. Chính nhờ những đặc trưng này cộng với mái tóc khá bù xù nên những người hâm mộ đã gọi Ruffo là: “Giọng hát của sư tử”! Do không được học hành một cách bài bản nên Ruffo không được sở hữu một nền tàng kĩ thuật tốt nhưng ông lại có một nhạc cảm trời phú, khả năng nhập vai nhân vật rất tốt và kĩ năng phân tích tâm lí nhân vật vô cùng mẫn cảm. Ruffo luôn nhận thức được rằng học vấn của mình hạn chế vì vậy ông luôn dành nhiều thời gian vào việc nghiên cứu tác phẩm, không chỉ là kịch bản và âm nhạc của vở opera mà còn cả chính bản thân tác phẩm văn học gốc.
Tài năng trẻ đầy hứa hẹn lại tiếp tục cuộc phiêu lưu của mình. Trong những năm tiếp theo, Ruffo liên tục xuất hiện tại các nhà hát ở Ai Cập, Nga, Pháp, Anh, Bồ Đào Nha, Tây Ban Nha cũng như biểu diễn tại một số thành phố trên nước Ý đồng thời có chuyến trở lại viếng thăm Nam Mĩ. Trong lần công diễn tại Lisbon vào năm 1907, Ruffo đã lần đầu tiên hát vai diễn sau này trở thành một vai gắn liền với tên tuổi của ông: Hamlet trong vở opera cùng tên của Ambroise Thomas. Trước khi có sự ra mắt này, Ruffo đã có một sự dày công nghiên cứu vai diễn, không chỉ qua âm nhạc và libretto của vở opera mà còn cả chính vở kịch của Shakespeare. Sau này khi tiến hành ghi âm Hamlet (bằng tiếng Ý), Ruffo đã thêm vào tác phẩm một số câu độc thoại ông lấy từ kịch của Shakespeare. Thậm chí, ông đã sửa lại đôi chỗ trong phần libretto, đặc biệt là màn 3 nhưng ông không nói lí do tại sao lại sửa. Ruffo đã bị nhiều nhà phê bình lên án vì hành vi sửa đổi kịch bản này nhưng bắt chấp thực tế đó, các buổi biểu diễn Hamlet của ông đều giành được những thành công to lớn. Ruffo đã thực sự gây dựng được tên tuổi cho mình và cùng với tài năng, khán giả hâm mộ còn được biết đến một Ruffo gai góc hơn, xù xì hơn. Khi còn chưa thực sự nổi tiếng, tại Convent Garden vào năm 1903, ông có lịch diễn Rigoletto với soprano huyền thoại Nellie Melba trong vai Gilda. Tuy nhiên Melba đã thẳng thừng từ chối: “Anh ta quá trẻ để làm cha tôi”. Sau này, khi đã trở thành một ngôi sao sáng chói, Ruffo có buổi diễn Hamlet tại Teatro San Carlo, Naples. Melba khi đó đang ở Australia, thông qua người quản lí của mình đề nghị được hát cùng với Ruffo một đêm với vai Ophelia. Ruffo trả đũa: “Hãy về nói với Melba rằng bà ấy quá già để vào vai Ophelia”.
Mặc dù đã đạt được những thành tựu to lớn tại châu Âu và Nam Mĩ nhưng Titta Ruffo xuất hiện tương đối muộn tại Metropolitan Opera, New York. Ông đã có một chuyến lưu diễn tại Philadelphia và Chicago vào năm 1912 và đã thu hút được sự chú ý của công chúng cũng như giới phê bình tại đây bằng vai Hamlet. Người quản lí của ông, Andreas Dippel lúc đó đã quảng cáo rằng Ruffo sẽ có những buổi biểu diễn tại Met trong khi Tổng giám đốc của Met, Giulio Gatti-Casazza lại chưa có thông tin gì về vấn đề này. Gatti-Casazza bực mình cho rằng Dippel giở trò bịp bợm. Tuy nhiên, Gatti-Casazza vẫn miễn cưỡng chấp nhận cho Ruffo diễn tại đây nhưng Ruffo đã từ chối lời mời này và ông chỉ có được buổi ra mắt tại Met vào ngày 19 tháng 1 năm 1922 với vai Figaro trong vở opera Il Barbiere di Siviglia của Rossini. Tổng cộng ông tham gia Met trong 7 mùa diễn liên tiếp, nhưng số buổi biểu diễn không thực sự nhiều, chỉ hơn 50 buổi. Trong số này gồm có lần công diễn đầu tiên tại Mĩ vở opera La cena delle beffe của Umberto Giordano. Ông đã khiến những nhà tổ chức, giới phê bình có ánh mắt khác khi nhận xét về các giọng baritone. Thời kì trước đó, baritone luôn được đánh giá thứ yếu nếu như so sánh với các tenor nhưng Ruffo là giọng baritone đầu tiên nhận được thù lao ngang với những ca sĩ nam cao đóng vai chính. Những bạn diễn của Ruffo tại đây đều là những tên tuổi lừng danh trong nền opera thế giới, đó là Giovanni Martinelli, Beniamino Gigli, Giacomo Lauri-Volpi, Enzio Pinza, Rosa Ponselle, Amelita Galli-Curci… Buổi biểu diễn cuối cùng của ông tại đây diễn ra vào ngày 22 tháng 2 năm 1929 với vai Amonasro trong Aida của Verdi. Một số người cho rằng sở dĩ Ruffo biểu diễn tại Met ít như vậy là do chính Enrico Caruso không hài lòng với sự có mặt của ông. Tin đồn này xuất phát từ thực tế rằng Ruffo chỉ hát tại đây sau khi Caruso qua đời vào năm 1922. Tuy nhiên, lời đồn đại này chỉ có ý nghĩa làm tăng thêm sự vĩ đại của Ruffo (ngay cả Caruso cũng phải ghen tị!) chứ trên thực tế họ là những người bạn vô cùng thân thiết của nhau trên sâu khấu cũng như trong đời thường. Họ đã cùng nhau hát tại Paris, Vienna, Nam Mĩ. Trên thực tế, ông luôn tỏ ra coi trọng tài năng của Caruso. Khi nghe được tin Caruso qua đời, Ruffo rất đau đớn và đã có mặt tại đám tang đồng thời muốn hát tại đây. Tuy nhiên sự xúc động to lớn khiến ông không thể thực hiện được ước nguyện này. Trước đó 2 người đã cùng nhau thu âm khá nhiều trích đoạn opera, trong đó đáng kể nhất là những duet trong vở opera Otello của Verdi, Ruffo luôn được coi là một trong những Iago vĩ đại nhất mọi thời đại. Sự kết hợp giữa 2 tượng đài này được coi là một trong những cột mốc đáng nhớ trong lịch sử opera thế giới thế kỉ 20.